Bao nhiêu năm qua
Phan_3
Mưa gió sầm sập, tỳ bà muốn đoạn hồn.
Mọi thứ xung quanh đều bị vứt bỏ hết, chỉ còn lại những ngón tay của nữ tử ấy, lướt nhanh trên dây đàn, càng lúc càng nhanh.
“Thập diện mai phục”, Hạnh Vũ bỏ mạng. Còn bây giờ, nó đang báo hiệu điều gì? Tuyết ngọc hồng nhan lệnh, thiếp số mệnh đen trắng, Bích Lạc tỳ bà – tái xuất giang hồ, thân thế rắc rối phức tạp, phía trước là mưa gió lạnh lẽo, đưa mắt nhìn đường xa mịt mù, không biết phải đi về đâu.
Bi quan và tuyệt vọng giống như hơi mưa ẩm ướt che mờ ý thức của ta, khi ta thấy điều gì đó không ổn thì toàn thân không thể nhúc nhích được, chỉ có thể đứng đờ người ở đó, nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim mình càng lúc càng đập nhanh, đồng điệu với tiếng tỳ bà!
Ma âm tự nhiên.
Bích Lạc tỳ bà vốn là thứ vũ khí lợi hại có thể đoạt mệnh người khác, làm sao ta có thể quên mất dưới tiếng nhạc này đã có bao nhiêu cao thủ võ lâm từng bỏ mạng? Hạng Vũ bại trận, tự vẫn ở Ô Giang, trong khoảnh khắc, hồn phách tiêu vong.
Đúng lúc đó bỗng nhiên cả người nhẹ bỗng, ta được Trần Phi ôm bay lên xoáy tròn, mắt nhìn thấy một luồng hàn quang vụt tới, rực rỡ như sao băng trong đêm mưa tăm tối! Tiếng nhạc ngừng bặt, tất cả quay về trạng thái tĩnh lặng. Khi hai chân chạm đất, chân tay linh hoạt trở lại một cách thần kỳ, ta quay đầu nhìn, nữ tử tên A U đứng trong mưa gió, dường như đang sững lại. Trên đàn tỳ bà của cô ta, một chiếc lá đào cắm chính giữa sợi dây đàn thứ hai và thứ ba, cây đàn tỳ bà vốn có màu xanh, mà chiếc lá đào còn xanh hơn, khiến những ngón tay của cô ánh lên một màu xanh nhàn nhạt. Đây chính là Vu Đào Diệp sao? Chính là thứ ám khí giúp Giản Linh Khê độc bộ võ lâm mà Tiếu Vong Sơ đã nhắc đến.
Trần Phi buông ta ra, im lặng không nói gì.
Tiếng mưa trở nên rõ ràng hơn, vì không bị tiếng tỳ bà áp chế, nên nhịp mưa rơi nhanh và thoải mái hơn.
Ta thấy khóe môi A U khẽ mấp máy, như cười như không, lộ ra vẽ bối rối khó nói thành lời, sau đó cô ta thở dài: “Linh Khê, chàng không nên”.
Không nên? Không nên cái gì? Ta không hiểu.
Cho dù vừa trải qua chuyện ban nãy nhưng ta vẫn không thể phân định được người này là bạn hay thù. Dường như cô ta không có ác ý với chúng ta, nhưng trong tiếng nhạc lại chứa sát khí, nếu không phải Trần Phi cứu ta, e rằng ta sớm đã bị tiếng đàn tỳ bà làm đứt tâm mạch.
Đôi mắt Trần Phi tối sầm.
“Linh Khê chàng không nên”. A U lại lặp lại câu nói ấy: “Nếu chàng nghe thiếp đàn hết khúc “Thập diện mai phục”, chuyện này sẽ dừng lại ở đây, nhưng cuối cùng chàng vẫn ra tay… Chàng biết rõ Đào Diệp tái xuất có nghĩa là gì không, lẽ nào chàng thật sự quên lời nguyền của ma cung năm xưa?”.
“Ta không còn cách nào khác, ta không thể để nó chết”. Trần Phi đứng chắn trước mặt ta, ta nhìn lưng tiên sinh, bỗng nhiên rơi lệ, chua xót, không hiểu vì sao, khó nói rõ nguyên nhân.
Ánh mắt A U tựa như dừng lại trên mặt ta, nhìn chăm chú một hồi lâu, nhưng ta vẫn không nhìn thấy gương mặt của cô ta, chỉ có lọn tóc dài vẫn không ngừng nhỏ nước.
“Nó không giống nàng ta”.
Ta kinh ngạc, cô ta nói ta không giống Nhất Tịch sao? Lại thấy trên khuôn mặt Trần Phi liền có cảm xúc: “Vốn không giống”.
A U im lặng một hồi, nói: “Nghe lời thiếp, đừng đưa nó về ma cung”.
Ta gào lên: “Tại sao?”.
“Bởi vì nếu ngươi đi, chỉ mang lại bất hạnh cho thiên hạ”. Giọng A U trở nên lạnh lẽo, cô ta bước về phía ta mấy bước, trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi có biết Nhất Tịch là nhân vật như thế nào không? Nàng ta là nhân tài nới nổi xuất sắc trong ma cung, sáu tuổi chỉ dùng một chiếc lông vũ màu trắng đánh lùi mười vạn tinh binh nhân tộc, mười hai tuổi thụ phong công chúa, Xạ Nguyệt Châu sáng chói như ánh trăng. Nếu không phải Trần Phi bài bố dùng nước hồ Kính Tịch hủy linh nguyên của nàng ta, e rằng Cửu điện ma cung đã thống trị cả nhân giới. Nhưng dù nàng ta đã biến thành âm hồn thì pháp lực vẫn còn rất mạnh, lấp hồ đe dọa chúng sinh, vì thể Linh Khê chỉ có thể nhốt nàng ta trong kiếm, nhưng không ngờ nàng ta vẫn thoát ra ngoài được. Cuối cùng năm người hợp sức mới vây được nàng ta, buộc nàng ta phải tự tuyệt, như thế mới kết thúc tai họa. Ta không muốn bi kịch mười sáu năm trước tái diễn, vì vậy dù thế nào đi chăng nữa ta cũng không để cho người về ma cung”.
Ta quay đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Phi. Tại sao những gì nữ nhân này nói khác hoàn toàn với những điều Tiếu Vong Sơ kể? Lẽ nào Nhất Tịch là người xấu? Nếu như đây là ẩn tình trong câu chuyện vậy tại sao tiên sinh không chịu nói ra? Rốt cuộc ta phải tin ai?
A U nói tiếp: “Hơn nữa, ngươi tưởng tượng ma cung thực sự đón ngươi về hưởng phúc làm công chúa sao? Ngươi nhầm rồi. Người bọn họ cần là Nhất Tịch, người họ sùng bái là Nhất Tịch, người họ nghênh đón là Nhất Tịch, chứ không phải ngươi – người sau khi luân hồi ngay cả tiếng tỳ bà của ta cũng không chống đỡ nổi. Đợi tới khi họ phát hiện ra ngươi và Nhất Tịch hoàn toàn khác nhau, thì những ngày tháng tốt đẹp của ngươi cũng chấm dứt. Những lời này của ta tuyệt đối không phải để đe dọa ngươi, vì thể bây giờ tốt nhất ngươi hãy từ bỏ ý định quay về, chỉ cần ngươi tiếp tục ở lại quán trà, ta có thể không làm khó ngươi nữa…”.
Trần Phi không để cô ta nói tiếp: “Ta sẽ đưa nó trở về”.
“Cái gì?”. A U kinh ngạc: “Lẽ nào chàng đã quên lời tiên đoán của Thập Nhị Quý?”.
“Chính vì còn nhớ tới lời tiên đoán ấy nên ta nghĩ đã đến lúc rồi. Cho dù Tiếu Vong Sơ không tới, ta cũng đưa nó trở về ma cung”.
A U đáp: “Nhưng, ta không hiểu”.
Không chỉ cô ta không hiểu, thực sự ta cũng không hiểu. Lời tiên đoán gì? Lại có gì liên quan đến ta nữa?
“Nàng tưởng rằng Tiếu Vong Sơ đơn thuần chỉ tới đón nó về ma cung thôi sao?”. Trần Phi cười chua chát: “Nàng và ta đều biết thực lực của Linh Miêu, nếu muội ấy muốn tìm Tiểu Khê, thì không thể nào chậm trễ mười sáu năm được. Mà muội ấy chọn đúng năm nay mới sai người tới đưa nó đi như lời tiên đoán, ta nghĩ, không chừng ma cung đã xảy ra chuyện gì đó”.
“Nếu đây là âm mưu, thì chàng càng không thể dẫn nó về”.
“Nếu ma cung thật sự cần Tiểu khê, cho dù nó không về ma cung mà ở lại quán trà, cũng không phải kế lâu dài. So với dẫn dụ ma tộc xuất hiện, thà rằng ta đưa nó về ma cung, tùy cơ hành sự”.
A U bác bỏ ngay: “Không được, như vậy quá nguy hiểm! Người của ma cung hận chàng thấu xương, chàng tưởng mình tới đó còn có thể sống sót trở về sao?”.
“Điều đó không quan trọng”.
Ánh mắt Trần Phi lóe sáng, hạ giọng nói: “Trong lời tiên đoán mười năm sau, hoa đào tái hiện chúng sinh đẫm máu. Ta luôn nghĩ, hoa đào ở đây chỉ điều gì? Năm xưa trước khi Nhất Tịch hồn bay phách tán, nguyền rủa nước hồ Kính Tịch khô cạn, gương mặt oán hận nàng ta lưu lại trong ma kính, mãi mãi không tan biến, đến giờ nghĩ lại ta vẫn thấy rùng mình. Nếu Thập Nhị Quý có thể dùng đèn Linh Tê khiến Nhất Tịch đầu thai, vậy tại sao Linh Miêu lại không có cách gì Nhất Tịch tái sinh?”.
Áo choàng của A U nhấp nhô lay động, rõ ràng cô ta vô cùng kinh ngạc: “Ý chàng là hoa đào trong tiên đoán ám chỉ Nhất Tịch tái sinh? Là tái sinh, không phải luân hồi, không phải đầu thai, thậm chí không phải Tiểu Khê?”.
Trần Phi cụp mắt xuống hồi lâu rồi gật đầu với sắc mặt nặng nề.
A U lẩm bẩm: “E rằng đó cũng là điều chàng hi vọng, phải không?”. Không đợi Trần Phi trả lời, cô ta bỗng nhiên cười lớn: “Không cần nói nữa, ta hiểu rồi… mười sáu năm rồi, hóa ra chàng vẫn… hóa ra là thế…”, tiếng cười cổ quái, giống như hàm chứa rất nhiều điều cấm kỵ và cay đắng.
“A U…”, Trần Phi gọi, nhưng cô ta vẫn quay người như thể không nghe thấy, vừa lẩm bẩm: “Hóa ra là thế”, vừa từ bước đi. Đêm khuya thanh vắng, bóng cô ta đổ dài dưới ánh đèn đường, in trên nền đá xanh gợi một chút thê lương.
Ngọn đèn lồng treo trước cửa một khách điếm bị gió thổi lắc la lắc lư, cuối cùng không chịu nổi sức gió liền rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng lại bên chân ta, lửa bị nước mưa dập tắt.
Trần Phi đứng im lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên nói: “Chúng ta đi thôi”.
Ta lùi lại phía sau mấy bước, chăm chú nhìn tiên sinh: “Con cảm thấy mình như một tên ngốc. Những lời các người nói con không hiểu”.
Trần Phi quay đầu đi: “Có nhiều chuyện, con không cần hiểu”.
“Nhưng con muốn biết”. Ta mím môi, kiên trì nói: “Nói cho con biết, Nhất Tịch là người thế nào? Giữa tiên sinh và nàng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hãy nói cho con biết, con muốn nghe chuyện trước đây từ chính miệng của người”.
Ta vừa nói vừa bước lên cầm tay tiên sinh, bỗng dòng chất lỏng ấm nóng làm ướt những ngón tay, ta kinh ngạc từ từ nhấc tay phải của tiên sinh lên, thấy hai vệt đỏ dài ở lòng bàn tay, tuyệt vọng như chân mày nữ tử, thờ ơ tới tao nhã, tao nhã tới tàn khốc. Tiên sinh nhìn hai vệt đỏ ấy, niềm đau tràn ngập trong mắt. Ban nãy tiên sinh dùng Vu Đào Diệp phá tỳ bà của A U, nhưng cũng tự làm mình bị thương, tại sao vậy? Lẽ nào lá đào phản chủ?
Trần Phi bật cười, nụ cười cổ quái như nụ cười của A U trước khi rời đi, tiên sinh nói: “Hóa ra ta đã không còn là Giản Linh Khê”.
Chương 4: Đường đi khó
Ta sững người nhìn tiên sinh, không biết phải trả lời thế nào. Sau đó ta nghe thấy một tiếng cười khẽ, tiếng cười rất lạ lùng, không biết từ đâu tới, nhưng lọt vào tai rất rõ ràng.
“Nếu Giản Linh Khê không còn là Giản Linh Khê, vậy sẽ là ai?”. Một giọng nói uể oải vang lên.
“Vậy chắc ngươi không biết rồi? Người này tên Trần Phi, bốn mươi tám tuổi, là một tên thuyết thư thôi?”. Một giọng nói khác vang lên lanh lảnh, như tiếng trẻ em.
Ta mở to mắt muốn nhìn xem giọng nói rốt cuộc đến từ đâu, nhưng nhìn xung quanh đều không thấy bóng ai.
“Bốn mươi tám tuổi? Già thế rồi à? Xem ra thực sự không phải là Giản Linh Khê”.
“Điều này ngươi lại không biết rồi, Giản Linh Khê là người, là người tất sẽ già đi, cho dù bốn mươi tám cũng không có gì là lạ”.
“Có lý. Nhưng ta vẫn muốn làm rõ ràng kẻo nhầm đối tượng, lại hỏng chuyện, phá hỏng tấm bảng chữ vàng của chúng ta, phải không?”.
“Không sai, chuyện này nhất định phải làm rõ”.
“Vậy… lên xem thế nào?”.
“Tuân lệnh”. Tiếng trẻ con thánh thót vang lên, âm cuối còn chưa dứt đã thấy một tia sáng trắng sượt qua, một gương mặt nhỏ non nớt lóe lên trước mắt ta, ánh sáng trắng trượt theo đường cong và bay ngược lại, mất hút không thấy đâu nữa.
“A, vừa thấp vừa xấu, lại là nữ nhân, chắc chắn không phải Giản Linh Khê!”
Ta kinh ngạc, vừa xấu vừa thấp! Lẽ nào… đang nói tới ta?
Giọng nói uể oải kia vang lên: “A Ngôn bảo bối, ngươi nhìn nhầm rồi, người bên phải mới đúng…”.
“Hả?”. Ánh sáng trắng lại quay lại, dừng trước mặt Trần Phi. Bây giờ ta mới nhìn rõ hoá ra đó là một đồng tử, nhưng thân thủ cực kì nhanh nhẹn, không những lơ lửng trên không trung chân không chạm đất, mà nước mưa rơi cách người nó nửa thước sẽ tự động tránh ra.
Đồng tử áo trắng A Ngôn chớp chớp mắt, nhìn Trần Phi từ đầu tới chân với ánh mắt dò xét, ánh mắt ấy chắc chắc không phải là ánh mắt thuộc về một đứa trẻ chừng mười tuổi, mà giống như một tay lão luyện tình trường đang nhìn con mồi mới, ngầm ẩn chứa dục vọng.
Bỗng chốc ta thấy rùng mình, ánh mắt ấy khiến người ta thấy sợ hãi một cách lạ lùng.
“Đẹp”. A Ngôn tấm tắc gật đầu: “Cực phẩm mỹ sắc, quả nhiên không hổ danh là Giản Linh Khê! Nghe nói trước đây khi hành tẩu giang hồ ngươi đã đánh cắp trái tim của bao thiếu nữ. Vị hôn thê Thất Khuyết của ngươi thì không nói làm gì, là mỹ nhân được tam giới lục đạo công nhận; Bích Lạc tiên muội A U là hồng nhan tri kỉ của ngươi, vì ngươi mà cả đời không lấy chồng, ngay cả công chúa ma giới Nhất Tịch cũng…”.
Trái tim ta đột nhiên thắt lại, theo ý nó lẽ nào giữa Nhất Tịch và Giản Linh Khê còn có chuyện tình cảm lằng nhằng sao? Ai ngờ nó ho mấy tiếng, né tránh chủ đề này: “Nhưng chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng ngươi lại lấy một người bình thường như Tần Tam Nương làm vợ, còn an phận làm thuyết thư tiên sinh. Thế sự quả nhiên khó đoán…”.
“Nói nhảm nhiều như thế làm gì, hôm nay chúng ta tới không phải vì hắn. Chuyện chính sự cần làm gấp”. Giọng nói uể oải không còn uể oải nữa, một người xuyên qua màn mưa bước tới. Chỉ thấy người ấy vận đồ đen, tóc dài qua vai, nghe giọng chắc là nam nhân, nhưng ngoại hình rất thanh tú. Khác với A Ngôn, nước mưa rơi xuống không tránh hắn ta mà ngược lại còn bị hắn hút vào cơ thể, hút càng nhiều da hắn càng trắng, một màu trắng bóng nõn nà đến kỳ lạ.
Nhìn dáng vẻ của họ không phải con người, vậy bọn họ là ai? Lẽ nào cũng là người trong ma tộc?
Người áo đen bước tới trước mặt ta, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng và khinh miệt: “Không ngờ Nhất Tịch không ai sánh nổi kiếp này lại kém cỏi đến vậy… Thôi, mau đi theo ta”.
“Đi đâu?”.
“Nhận ủy thác của Thánh giả Thập Nhị Quý, giữ ngươi ở lại bến Phong Biên”.
Trần Phi hỏi: “Tại sao?”
A Ngôn cười tươi rói, người áo đen không đáp, chỉ đưa tay ra trước mặt, dùng ngón tay khẽ vẽ một đường tròn.
Tay tuyệt đẹp, nhưng thứ giữa ngón tay trong chớp nhoáng như làm sáng rõ đôi mắt ta.
Lông vũ trắng.
~**~**~
“Rốt cuộc ngươi có biết Nhất Tịch là nhân vật thế nào không, sáu tuổi đã dùng lông vũ đẩy lùi mười vạn tinh binh của nhân tộc…”, những lời của A U vang lên bên tai ta lần nữa. Ta ngây người nhìn chiếc lông vũ trắng trong tay người áo đen, ánh mắt như bị nó hút chặt, không thể rời đi. Đây là đồ vật của Nhất Tịch sao? Sáu tuổi, Nhất Tịch không ai sánh nổi… Rốt cuộc nàng ta là người thế nào? Là thiện lương hay tà ác? Là đáng thương hay đáng chết?
Bỗng nhiên Trần Phi nói: “Ta không tin!”.
Người áo đen và A Ngôn đồng loạt hỏi: “Ngươi không tin cái gì?”.
“Ta không tin là nàng ấy, tại sao nàng ấy không tự đến đây?”. Tấm áo choàng xám của Trần Phi đang rung lên trong màn mưa, không biết vì gió hay vì điều khác.
Người áo đen khoan thai mỉm cười: “Bọn ta nhận vụ làm ăn này, chỉ phụ trách đưa người đi, còn nguyên nhân và nàng này nàng kia, sau khi các ngươi tới bến Phong Biên, hãy tự mình hỏi Thập Nhị Quý”.
Giọng Trần Phi nghe như bồng bềnh giữa không trung: “Nếu bọn ta không đi thì sao?”
Khóe môi A Ngôn nhếch lên, bật cười: “Vậy thì tốt qua, ta rất muốn chứng kiến võ công của thiên hạ đệ nhất cao thủ Giản Linh Khê, rốt cuộc xuất thần nhập quỷ tới mức nào?”.
Ta thấy tay Trần phi từ từ nắm lại bên hông, một lát sau tiên sinh mới chậm rãi nói từng tiếng một: “Nếu muốn gặp nàng ấy, ta tuyệt đối không bao giờ dùng cách này”, rồi đột ngột ra tay! Tay áo quất thẳng về phía người áo đen và A Ngôn, tốc độ nhanh như điện xẹt, cuốn theo cả màn nước dày đặc, ba tia sáng màu xanh lóe lên rồi tắt lịm.
“Khốn…”, A Ngôn ôm lấy người áo đen, đau đớn lùi lại, lăn vài vòng, người áo đen ngã nhào ra sau. Khi người hắn chạm đất, toàn thân thay đổi hoàn toàn, cơ thể và tứ chi đều trở nên vô cùng mềm dẻo, cơ thịt dán vào mặt đất mà di chuyển, trườn nhanh như rắn. Còn tấm áo trắng của A Ngôn lay động rồi mất hút trong không trung.
Tia sáng màu xanh bỗng bừng lên, bay trở về tay Trần Phi. Trần Phi tấn công một lần không trúng liền ra tay một lần nữa, ta chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt bi thương khôn tả.
Áo trắng lại hiện lên, A Ngôn xuất hiện bên cạnh người áo đen, người áo đen thở hổn hển: “Làm thế nào? Hình như rất khó giải quyết…”.
A Ngôn khịt khịt mũi, dường như ngửi thấy mùi gì đó, sau đó hớn hở kêu lên: “Máu tươi! Hắn ta bị chảy máu!”.
Ta thất sắc kinh ngạc chạy tới bên cạnh Trần Phi, nhìn tay của tiên sinh, giữa kẽ tay nắm chặt đang rỉ máu tươi, máu ngưng thành từng giọt, đang nhỏ xuống đất.
Lá đào phản chủ! Đúng là lá đào phản chủ! Lẽ nào, lẽ nào võ công của tiên sinh đã thụt lùi, không thể khống chế nó được nữa? Trong khoảnh khắc, ta dường như hiểu tại sao ánh mắt của Trần Phi lại đau đớn như vậy… Đó là sự mất mát chí mạng. Mất đi thứ mình từng tự hào nhất, mất đi khả năng bảo vệ bản thân, cuộc sống bình thường bao năm qua không những khiến hùng tâm suy kiệt, mà còn khiến thần lực tiêu tan… Trần Phi, Trần Phi, quả nhiên chuyện cũ thành hư vô, không thể nào như trước được nữa!
“Tiên sinh…”, ta ngước mắt nhìn tiên sinh, giọng nói ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy đáng thương.
Người áo đen cười khành khạch: “Nếu đã vậy, chúng ta còn đợi gì nữa?”.
A Ngôn cũng ngoác miệng cười: “Hay quá, ta thích nhất máu tươi… đặc biệt là máu tươi của mỹ nhân…”, lời chưa dứt, người xoẹt qua chớp nhoáng đã không còn bên cạnh người áo đen, một giây sau đã đứng trước mặt Trần Phi, lượn quanh tiên sinh như lân tinh.
“Cẩn thận”, ta hét lên thất thanh, bỗng thấy hai chân nặng trịch, cúi đầu nhìn xuống, không biết từ bao giờ tên áo đen đã trườn tới dưới chân, hai tay giữ chặt ta. Ta ra sức giãy giụa nhưng chẳng thể nào nhúc nhích, trong chớp mắt cả người túa mồ hôi lạnh ướt đẫm như tắm. Sức ép lớn cũng cơ thể như rắn của hắn đang ép ta xuống, quấn chặt, quấn chặt, mỗi sự giằng co ngắn ngủi của ta đều bị sức mạnh lớn hơn chế phục. Sức mạnh đó khiến ta ngộp thở. “Cứu…”, ta vừa mở miệng đã bị một vật luồn vào trong, lưỡi bị vật nhọn đâm một nhát, sau đó máu tanh lan khắp cổ họng, vết thương trên đầu lưỡi ứa máu rồi nhanh chóng bị hút cạn.
Tiên sinh… Tiên sinh… Tiên sinh
Tư duy như ngọn lửa phừng phừng biến hóa không ngừng bởi những màu sắc hỗn tạp, sức lực toàn thân dường như đều chảy ra ngoài theo dòng máu, trong đầu chỉ biết lặp lại ba tiếng…
Giản Linh Khê… Giản Linh Khê… Giản Linh Khê.
~**~**~
Đó là một nơi không có âm thanh, hồ nước xanh trong, phóng tầm mắt không nhìn thấy bờ bến.
Nữ tử đưa tay xuống hồ, vốc nước uống, lúc ngoái đầu nhìn lại thấy một người đứng dưới cây bà sa mai nhìn nàng, phong thái tuấn mỹ, điềm tĩnh bình thản.
Nàng mỉm cười, hỏi: “Đây là nơi ở của ngươi?”.
Người ấy chỉ im lặng nhìn nàng không đáp.
Nữ tử nghiêng đầu, nhẹ nhàng đứng dậy: “Ta đuổi theo một ngôi sao băng đến đây, không có ý mạo muội làm phiền, nếu chủ nhân không hoan nghênh, ta sẽ rời đi ngay”.
Người ấy vẫn không nói gì, đôi mắt tĩnh lặng như lắng đọng thời gian cả ngàn năm.
Thật cổ quái! Người này, thật cổ quái.
Nữ tử quay người, chuẩn bị rời đi, ai ngờ mới bước được một bước toàn thân đã bủn rủn. Cảm giác ấy kỳ lạ quá, giống như một thanh đao chẻ nàng thành hai phần, cảm giác đau đớn lan ra toàn thân trong nháy mắt. Nữ tử ngã nhoài ra đất, cuộn người thành một khối, tận mắt nhìn tay chân mình từ từ nhạt dần, cuối cùng trở nên trong suốt. Trong cơn giãy giụa, nàng ngước mắt lên, thấy trên gương mặt người đứng dưới gốc mai ấy hiện hữu một nét từ bi quen thuộc. Nét từ bi ấy gần như không chút cảm động.
Bỗng nhiên nàng hiểu ra, giận dữ lao về phía người ấy: “Là ngươi! Ngươi đã cho thứ gì xuống hồ? Tại sao lại muốn hại ta? Tại sao?”.
Còn chưa lao tới trước mặt hắn, người lại ngã xuống lần nữa, lăn lộn trên mặt đất, đau đớn muốn chết.
Nàng giãy giụa bò tới trước mặt người đó, túm gấu áo choàng của hắn giật giật, mặt ngước lên: “Đừng… Xin ngươi, cứu ta… Hãy cứu ta…”.
Cái nhìn ấy nhìn thấu vào lòng hắn, trong đôi đồng tử màu đỏ nhạt của hắn hiện lên đôi mắt tràn đầy khát vọng và khẩn cầu của nàng. Nữ tử biết, nàng đã thắng. Vào giây phút cuối cùng giữa sự sống và cái chết, nàng đã dùng ánh mắt của mình để lay động hắn.
“Ngươi là ai?”. Nàng dựa vào lòng hắn, mở đôi mắt mờ ảo như sương ảnh hỏi hắn.
Câu trả lời của hắn như một tiếng than: “Giản Linh Khê”.
Giản Linh Khê… À? Từ bây giờ, ta và ngươi không đội trời chung. Trong lòng nữ tử nguyền rủa cái tên này hàng trăm nghìn lần, nhưng trên khuôn mặt lại nở nụ cười tươi rói, miệng lẩm bẩm: “Giản Linh Khê cảm ơn ngươi…”.
~**~**~
Giản Linh Khê… Giản Linh Khê… Giản Linh Khê
Chỉ thoáng chốc cảnh tượng ấy lướt qua trong tâm trí ta, giống như một cuộc tương phùng xảy ra từ nghìn năm trước.
Nữ tử ấy khóe môi diễm lệ, nụ cười đặc biệt nhất chính là đôi mắt của nàng, đen láy sâu thẳm, nhưng trong đó lại lan tỏa một thứ tình cảm rạng ngời, như ngọn lửa ẩn dưới lớp băng, khiến người ta có cảm giác rằng dù nàng đưa ra bất cứ yêu cầu gì đều không phải quá đáng. Nàng chính là Nhất Tịch sao? Đây chính là nguyên nhân dẫn tới chuyện Nhất Tịch và Giản Linh Khê ư? Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Không để ta suy nghĩ tiếp, tầm nhìn nhòe đi, không khí trong lồng ngực cùng huyết dịch dường như bị rút cạn. Ta sắp chết rồi sao? Như thế này là chết à? Không biết kiếp sau của ta sẽ như thế nào ?… Ta nhắm nghiền mắt lại. Chờ đợi. Chờ đợi quá trình kết thúc. Chờ đợi cái chết tới.
Nhưng, thế sự luôn thay đổi đột ngột vào những lúc không thể nhất. Đúng vào khoảnh khắc ta nhắm mắt, bên tai vang lên tiếng chim kéo dài vang vọng lên từ phía chân trời, rồi cả người ta được thả lỏng, người áo đen đang quấn lấy ta đột nhiên rơi xuống, co người lăn lộn trên mặt đất, dường như vô cùng đau đớn. A Ngôn lập tức buông Trần Phi, chạy tới bên người áo đen, run rẩy sợ hãi kêu lên: “A Nặc, ngươi có sao không? A Nặc! Tên khốn nào thả con chim kia ra thế? Tên đáng chết nào…”. Lời còn chưa dứt một sợi tơ hồng đột nhiên xuất hiện, “rẹt rẹt” hai tiếng, trên khuôn mặt trắng như ngọc của A Ngôn bỗng hiện lên hai vết rách, máu rỉ xuống môi, hắn thè lưỡi ra liếm, rồi òa khóc: “Ai, ai, ai… máu, máu, máu…”.
Cả đời hắn hút máu người vô số nhưng đây là lần đầu tiên nếm máu mình.
Một cỗ xe xuất hiện phía xa, không nhìn thấy ngựa kéo chỉ thấy bánh xe chuyển động, phút chốc đã tới gần trước mặt.
“Lên xe!”. Tiếng kêu của nữ tử nhẹ vang lên, cửa xe bật mở.
Ta vội vàng chạy tới bám vào thành xe định trèo lên, sống lưng chợt lạnh toát, dường như bị băng rạch qua nhưng cảm giác lại nóng như lửa. Tiếp đó lại nghe tiếng nữ tử thét lên: “Đi!”.
Mấy sợi dây tơ hồng bay qua đầu ta bắn ra bên ngoài, sau lưng vang lên tiếng kêu thảm thiết, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy A Ngôn văng ra sau chừng mười trượng, rơi bịch xuống đất.
“Mau”. Một bàn tay nắm lấy cánh tay ta kéo vào trong, cửa xe đóng sập lại.
Ta hét lên: “Tiên sinh vẫn ở bên ngoài!”.
Bàn tay ấy hơi run run, tơ hồng bay qua cửa sổ xe ra ngoài, nữ tử kêu lên: “Nắm chặt”. Lại giật một cái, đã thấy Trần Phi từ cửa sổ trượt vào trong, vừa gỡ sợi tơ hồng quấn ở eo vừa thở dài: “Hồng ty viên chủ, gặp được nàng vào lúc này thật là phúc của ta”.
Năm ngón khẽ búng, tơ hồng bay trở lại vào bàn tay nàng ấy, sau đó biến mất. Bàn tay ấy vén tóc mai, nữ tử áo đỏ mỉm cười đáp: “Linh Khê, lâu lắm không gặp”.
Linh Khê, nàng ấy gọi tiên sinh là Linh Khê.
Lại là một cố nhân.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian